Cuộc đời của J.K Rowling là một câu chuyện kinh điển về sự thành công, giàu có. Cha mẹ bà đã không đủ điều kiện để được học ở đại học, bà đã trải qua nhiều năm sống với sự trợ giúp của chính phủ như một người mẹ đơn thân, và vượt qua hàng tá lời từ chối từ các nhà xuất bản để trở thành một trong những tác giả thành công và được nhiều người đọc nhất trong lịch sử thế giới, gần như chỉ sau một đêm.
Sau vài thập kỷ của “Harry Potter”, Rowling đã biến cậu bé phù thủy thành một thương hiệu giải trí bao gồm sách, phim, vở kịch, công viên giải trí, v.v. Đây là cách tác giả tìm thấy con đường dẫn đến thành công của bà.
J.K. Rowling – tên khai sinh là Joanne Rowling – lớn lên ở Gloucestershire, vương quốc Anh, cùng với ước mơ trở thành một tác giả.
Rowling đã không ngừng viết và kể chuyện cho em gái của mình, Dianne.
Rowling đã nói trong một cuộc phỏng vấn năm 1998 rằng: “Tôi chắc chắn câu chuyện đầu tiên tôi từng viết (khi tôi năm hoặc sáu tuổi) là về một con thỏ tên là Rabbit. Nó bị mắc bệnh sởi và được bạn bè đến thăm, bao gồm cả một con ong khổng lồ tên là Miss Bee. Từ sau câu chuyện về Rabbit và Miss Bee, tôi đã muốn trở thành một nhà văn, mặc dù tôi hiếm khi nói với ai về điều đó.”
Khi lên chín, cả gia đình Rowling chuyển đến vùng Church Cottage, làng Gloucestershire, gần Chepstow, xứ Wales, bà đã dành phần còn lại của tuổi thơ ở đó.
Cha mẹ bà kết hôn khi họ 20 tuổi và không học đại học: Cha cô là kỹ sư máy bay của Rolls Royce còn mẹ cô là một kỹ thuật viên khoa học ở một trường trung học.
“Tôi tin chắc rằng điều duy nhất tôi muốn làm là viết tiểu thuyết.”, Rowling nói trong bài phát biểu khai giảng năm 2008 của trường Đại học Harvard. “Tuy nhiên, bố mẹ tôi, những người xuất thân nghèo khó và đều chưa từng học đại học, cho rằng trí tưởng tượng ngông cuồng của tôi chỉ là một cái tật nực cười – thứ sẽ chẳng thể nào trả nổi một khoản thế chấp, hay bảo đảm một suất lương hưu.
Nội dung
Rowling cùng với những năm tháng khó khăn tuổi trẻ.
Bà chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như Harry khi sống cùng gia đình Dursley, nhưng bà mô tả tuổi thiếu niên của mình đầy khó khăn.
“Tôi không đặc biệt hạnh phúc. Tôi nghĩ đó là khoảng thời gian đáng sợ trong đời”, bà nói với tờ New Yorker.
Khi J.k Rowling 15 tuổi, mẹ bà được chẩn đoán mắc bệnh đa xơ cứng. Bà qua đời một thập kỷ sau đó, trước khi Rowling trở thành một tác giả được mọi người biết đến. Sau này, một trong những dự án từ thiện của bà là thành lập Phòng khám Thần kinh Tái tạo Anne Rowling tại Đại học Edinburgh với món quà trị giá 16 triệu đô la.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bà đã có một thời gian làm việc cho Tổ chức Ân xá Quốc tế.
Bà đã học tiếng Pháp tại Đại học Exeter, tốt nghiệp năm 1986. Theo tiểu sử chính thức của bà, bà “đọc rất nhiều ngoài giáo trình Tiếng Pháp và giáo trình cơ bản của mình, đến nỗi bà đã bị phạt 50 bảng Anh cho những cuốn sách quá hạn tại thư viện của trường Đại học.” Những kiến thức đại học của cô sau đó đã được sử dụng khi cô nghĩ ra tên cho các phép thuật trong bộ truyện “Harry Potter”.
Sau khi tốt nghiệp, J.K Rowling làm việc tại phân khu nghiên cứu về châu Phi của Tổ chức Ân xá Quốc tế (Amnesty International), công việc của bà là dịch thuật. Bà ấy thấy công việc này là quan trọng – “Tôi đọc những bức thư viết vội đã được lén lút chuyển ra khỏi các chế độ toàn trị bởi những con người sẵn sàng nhận lấy tù tội chỉ để cho thế giới bên ngoài biết chuyện gì đang xảy ra với họ”, bà nói. Nhưng công việc này không phù hợp với bà, vì bà đã nhắc đến trong một cuộc phỏng vấn sau đó.
“Tôi là một trong những người vô tổ chức nhất trên thế giới và như sau này tôi đã chứng minh, tôi cũng là một thư ký tồi tệ nhất từ trước đến nay”, bà nói. “Tất cả những gì tôi từng thích khi làm việc trong văn phòng là có thể gõ các câu chuyện trên máy tính khi không có ai nhìn. Tôi chẳng bao giờ quá tập trung trong các cuộc họp bởi vì tôi thường viết vội những mẩu chuyện mới nhất của mình vào lề của tập giấy hoặc chọn những cái tên hay ho cho các nhân vật. ”
Bắt đầu lên kế hoạch cho series “Harry Potter”.
Trên một chuyến tàu bị hoãn từ Manchester đến ga King’s Cross ở London, J.K Rowling đã nảy ra ý tưởng cho “Harry Potter”. Trong 5 năm tiếp theo, bà đã vạch ra lộ trình và ý tưởng cho bảy cuốn sách trong bộ này, viết bằng tay và tích lũy những mẩu giấy ghi chú được viết trên các loại giấy khác nhau. Mặt khác, bà cũng bắt đầu viết một cuốn tiểu thuyết dành cho người lớn mà bà chưa bao giờ hoàn thành.
Rowling cho biết, ngày đau thương nhất trong cuộc đời của bà là vào những ngày đầu của năm 1991, khi mẹ bà qua đời, lúc đó bà 25 tuổi.
“Bố gọi cho tôi lúc bảy giờ sáng hôm sau và tôi chỉ biết chuyện gì đã xảy ra trước khi ông nói”, bà nói với The Telegraph trong một cuộc phỏng vấn năm 2006. “Khi tôi chạy xuống cầu thang, trong đầu tôi hoảng loạn về tiếng ồn trắng đó (white noise) nhưng không thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc mẹ tôi đã qua đời. … Chỉ có một ngày trôi qua mà tôi không nghĩ đến mẹ. Còn rất nhiều điều mà tôi muốn nói với mẹ, nhưng không thể. ”
Ở tuổi 26, cô chuyển đến Bồ Đào Nha để dạy tiếng Anh. Ở đó, cô kết hôn và có một cô con gái.
Chán nản với công việc thư ký, J.K Rowling chuyển đến Porto, Bồ Đào Nha và dạy tiếng Anh cho sinh viên. Ở đó, bà gặp và kết hôn với nhà báo truyền hình Bồ Đào Nha Jorge Arantes và có một đứa con gái tên là Jessica – được đặt theo tên của Jessica Mitford, một trong những tác giả yêu thích của bà – vào tháng 7 năm 1993. (Rowling trước đó đã bị sẩy thai, vào năm 1992, theo The Scotsman.) Nhưng chỉ vài tháng sau đó (tháng 11/1993), Rowling và chồng đã ly thân.
Ở Porto, Rowling bắt đầu một cuốn sách kể về một cậu bé phát hiện ra mình là một phù thủy và được gửi đến học tại một trường phù thủy. Khi chuyển về Anh vào cuối năm 1993, hành lý mà bà mang theo có “nửa vali đầy giấy tờ với những câu chuyện về Harry Potter.”
Bà sống trong một căn hộ nhỏ trong khi đến quán cà phê để viết “Harry Potter và Hòn đá phù thủy.”
Với trạng thái không có việc làm, J.K Rowling đến các quán cà phê khác nhau ở Edinburgh và ngồi viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên trên máy đánh chữ. Bà thường dẫn theo Jessica, thường sẽ ngủ trong một chiếc xe đẩy và luôn ở bên cạnh bà.
Trong thời kỳ đó, Rowling sống nhờ vào phúc lợi của chính phủ.
“Tôi đã không thể viết cuốn sách này nếu tôi đã không có vài năm mà tôi thực sự nghèo đến mức có thể đến Vương quốc Anh mà không phải là người vô gia cư”, Rowing đã nói vào năm 2012. “Chúng tôi sống dựa trên phúc lợi, cái mà mọi người thường gọi là phúc lợi, tôi sẽ gọi nó là lợi ích, trong một vài năm. ”
Kinh nghiệm đã giúp xác định được định hướng về chính trị trong cả cuộc đời của bà sau này. Bà thường xuyên chỉ trích các chính trị gia cố gắng cắt giảm các chương trình phúc lợi của chính phủ. Bà cũng thường nói về việc làm cách nào mà cái danh “mẹ đơn thân” đã theo bà trong suốt sự nghiệp, và cách bà trở thành chủ tịch của Gingerbread, một tổ chức hơn 100 năm tuổi với mục tiêu hỗ trợ các bậc cha mẹ đơn thân và con cái của họ.
“Tôi đã là “mẹ đơn thân” và bắt đầu là “mẹ đơn thân được hưởng lợi ích”. Sự bảo trợ gần như đã dẫn đến sự kỳ thị.” Bà đã từng viết trong một bài luận rằng: “Tôi sẽ nói với bất kỳ ông bố bà mẹ đơn thân nào hiện đang cảm thấy sức nặng của định kiến hoặc sự kỳ thị rằng tôi tự hào về những năm làm mẹ đơn thân hơn bất kỳ khía cạnh nào khác trong cuộc đời mình.”
Đã từng tính đến chuyện kết thúc cuộc đời.
Đó không phải là một giai đoạn dễ dàng đối với bà. Trong một cuộc phỏng vấn năm 2008 với Sunday Times, Rowling cho biết bà đã bị trầm cảm nặng và phải nhờ đến sự giúp đỡ của chuyên gia.
J.K Rowling nói: “Tôi đang nói về những suy nghĩ tự tử ở đây, tôi không nói rằng“ Tôi cực khổ một chút ”. “Cuộc sống ở khoảng giữa những năm hai mươi tuổi thật nghèo nàn và tôi khi đó thực sự tệ.”
Ở một diễn biến khác, Rowling nói rằng bà đã sử dụng trải nghiệm trầm cảm của mình để miêu tả về Dementors trong cuốn sách “Harry Potter”. “Nó hoàn toàn có ý thức”, Rowling nói với The Times. “Và nó được sinh ra hoàn toàn là từ trải nghiệm của chính tôi. Trầm cảm là điều khó chịu nhất mà tôi từng trải qua.”
Rowling cũng đã tham gia các buổi trị liệu để điều trị chứng trầm cảm của mình vào những thời điểm khác trong cuộc đời, bà nói với The Guardian, như trong khoảng thời gian mà bà trở nên rất nổi tiếng rất nhanh chóng.
“Trong một vài năm, tôi đã cảm thấy mình đang ở trên một cái máy chạy bộ, cố gắng theo kịp vị trí mà mình đang có”, cô nói. “Tôi phải làm lại điều đó khi cuộc sống của tôi thay đổi quá đột ngột – và nó thực sự có ích. Nó thực sự tuyệt vời, nó đã giúp tôi rất nhiều.”
Xem tiếp: phần 2